1. Mưa [Am] rơi cho đời thêm nhớ thương
Hạt mưa ướt vai người tha [E] hương
Mưa rơi phố thưa vắng tiêu [Dm] điều
Xóm nghèo quạnh [E] hiu màn đêm tịch [E7] liêu.
2. Đêm [Am] đêm đem lời ca tiếng thơ
Đời ca hát cho người mua [E] vui
Nhưng khi cánh nhung khép im [Dm] lìm
Ánh đèn lặng [E7] tắt gởi ai nỗi [Am] niềm.
ĐK: Người đến bên [Am] mình khi vui trăm ngàn lưu luyến
Nhưng hoa xưa đã tàn úa đâu [Dm] còn
Đời ta là [Am] bến ai qua ghé thăm đôi lần
Nhớ chăng tiếng ca cung đàn ngày [E] xưa.
3. Đêm [Am] nay bên thềm một bóng ai
Dừng chân bước giang hồ phiêu [E] linh
Mưa đêm vẫn rơi mãi không [Dm] ngừng
Có người ca [E7] sĩ khóc đời quạnh [Am] hiu.