Giảm (b)
[Dm]
Tăng (#)
1. Khi em [Dm] buồn gió cũng phai như [Bb] nắng
Trời màu [Gm] xanh ta ngỡ bóng mây [Bb] lam
Vòng tay [C] ôm bốn bề đêm tĩnh [F] lặng
Giọt sương [A7] rơi ấm vọng mãi [Dm] hồn
ĐK:
[C] Buồn loang [F] ra như [A7] bóng nắng chợ [Dm] chiều
[C] Buồn trôi [Bb] đi như quán [A7] vắng điều [F] hiu
[C] Ly rượu [Bb] đầy không [Gm] em mềm môi [Dm] mắt
Một mình [Gm] ta uống [C] hết một bầu [A7] đêm
[C] Tay chếnh [Bb] choáng hạt [Gm] đời xin cúi [A7] nhặt
Một mai [Gm] kia đem [A7] kết sợi nhân [Dm] tình.
2. Khi em [Dm] buồn nắng cũng run như [Bb] gió
Trời đầy [Gm] trăng ta ngỡ tối ba [Bb] mươi
Đời thanh [C] tao mà sao ta rách [Gm] rưới
Một mảnh [A7] hồn rớt lại hiên [Dm] em.