1. [Dm] Anh từng nghĩ tình yêu, [Am] chỉ là anh và em, [Bb] chỉ có hai [Am] người mà thôi
[Dm] Anh từng nghĩ mình đã [Am] yêu và đã được yêu nhất [Bb] đời.
Rồi người [Gm] ta và em tìm về với [C] nhau
À thì [Am] ra mình chỉ là người đứng [Dm] sau
Hạnh [Gm] phúc mà em phân vân bấy [A7] lâu.
ĐK:
Rồi [Dm] cứ thế, cứ mãi như kẻ [Am] qua đường
Lặng [Bb] lẽ đứng đó với bao tổn [F] thương
Nhìn người [Gm] ta bao dung cho nhau, thứ [Dm] tha nhau
Còn [E7] mình ai cần [A7] đâu.
Rồi [Dm] cứ thế, cứ mãi như kẻ [Am] qua đường
Được [Bb] có ký ức, mãi không được [F] thương
Được gọi [Gm] tên nhưng không bao giờ được [Dm] hẹn ước
Không tư [A7] cách để giận [Dm] hờn.
2. [Dm] Giữa anh với anh ấy, [Am] ngốc nghếch lắm cũng thấy [Bb] em đã yêu [Am] ai nhiều hơn
[Dm] Nên giờ biết làm sao, [Am] tiếp tục là chuyện không thể [Bb] nào
Công bằng [Gm] đâu dành cho một người thế [C] vai
Đừng [Am] mong vào lựa chọn của [Dm] ai
Anh [Gm] biết mình giờ làm gì cũng [A7] sai.
ĐK:
Rồi [Dm] cứ thế, cứ mãi như kẻ [Am] qua đường
Lặng [Bb] lẽ đứng đó với bao tổn [F] thương
Nhìn người [Gm] ta bao dung cho nhau, thứ [Dm] tha nhau
Còn [E7] mình ai cần [A7] đâu.
Rồi [Dm] cứ thế, cứ mãi như kẻ [Am] qua đường
Được [Bb] có ký ức, mãi không được [F] thương
Được gọi [Gm] tên nhưng không bao giờ được [Dm] hẹn ước
Không tư [A7] cách để giận [Dm] hờn.
ĐK:
Rồi [Dm] cứ thế, cứ mãi như kẻ [Am] qua đường
Lặng [Bb] lẽ đứng đó với bao tổn [F] thương
Nhìn người [Gm] ta bao dung cho nhau, thứ [Dm] tha nhau
Còn lại [E7] ta cô đơn ta một mình ngược [A7] hướng
Rồi [Dm] cứ thế, cứ mãi như kẻ [Am] qua đường
Được [Bb] có ký ức, mãi không được [F] thương
Được gọi [Gm] tên nhưng không bao giờ được [Dm] hẹn ước
Không tư [A7] cách để giận [Dm] hờn.