1. Một chiều tôi dừng [F] chân nơi vùng đất thật hiền [Am] hòa
Dòng [D7] Tiền Giang, Hậu [Gm] Giang sóng vỗ [C] bờ ru khúc [F] ca
Chở [F7] đầy hương phù [Bb] sa vun bồi [Dm] đắp dãy sơn [Am] hà
Thật thà qua lời [Dm] nói chất phát miền Tây nước [Eb] ta. [C7]
2. Dịu dàng như nụ [F] hoa đang vừa hé thật mặn [Am] mà
Thẹn [D7] thùng em nhìn [Gm] tôi má ửng [C7] hồng trông thướt [F] tha
Giọt [F7] mồ hôi cần [Bb] lao, vương tà [Dm] áo dáng ngọc [Am] ngà
Dạt dào tâm hồn [C7] tôi, ngỡ em từng đã bước [F] qua.
ĐK:
Vua Gia [Bb] Long xưa [D7] về ngự chốn [Gm] này
Nhưng nặng gánh chinh [C] phu, gác lại tình riêng chan [F] chứa
Ơi Nha [Bb] Mân tiếng lành truyền khắp nhân [Am] gian
Những tiên nữ giáng [C] trần nên “Gái [C7] nào bảnh bằng gái Nha [F] Mân”.
3. Tưởng rằng đang còn [F] say bên lầu các, cùng người [Am] mộng
Chợt [D7] nhận ra là [Gm] mơ thoáng qua [C7] hồn bởi ước [F] mong
Độc [F7] hành chân rời [Bb] đi, sao vẫn [Dm] thấy vướng tơ [Am] lòng
Tình này xin gửi [C7] trao chút tâm sự đến Nha [F] Mân.