1. Nhiều [Am] hôm, ngón tay vẽ lên mặt buồn giá [B7] băng
Vẽ lên mắt [E7] xanh đượm màu nhớ [F] nhung
Vẽ lên khóe [B7] môi giận hờn tiếc [E7] thương.
Nhiều [Dm] hôm, ngón tay đánh [E7] lên điệu buồn tóc [Am] tang [C]
Viết lên khúc ca lời còn dở [Fm] dang
Vẽ trong giấc [G] mơ ảnh người yêu [E7] dấu.
[Am] Nhưng người yêu dấu chẳng buồn nói năng
[Dm] Nhưng lời yêu [E7] dấu chẳng một tiếng [F] vang
[Dm] Nhưng khúc ca [E7] vương vấn trong dở [Am] dang.
ĐK:
Dù [Am] người không bao giờ [Dm] tới
Dấu [E7] chân đã in trong [Am] đời
Dù người không bao giờ nói
Âm [B7] buồn vang mãi không [E7] thôi,
Gửi [Am] người lời hát lạc loài
Gửi [Dm] người tình đã cuồng [G] dại
Cho [C] người quá [F] khứ, cho người hiện [B7] tại
Cho [E7] người một chút tương [Am] lai.
2. Rồi [Am] mai, có khi khúc ca lời còn dở [B7] dang,
Có khi mắt [E7] xanh chẳng còn nhớ [F] nhung
Có khi khóe [B7] môi chẳng còn tiếc [E7] thương.
Rồi [Dm] mai, đến khi bước [E7] chân ngại đường quá [Am] xa [C]
Đến khi tấm thân thèm thuồng gấm [Fm] hoa
Sẽ đem mến [G] yêu tìm nơi mua [E7] bán.
[Am] Thôi lời âu yếm dùng lừa dối nhau
[Dm] Thôi tình tha [E7] thiết mượn màu đổi [F] trao
[Dm] Thôi tiếng yêu [E7] ai chết trong hồn [Am] đau.