1. [F] Hoa không hương, mong manh nhẹ vương trong [Dm] gió bay đi
[Bb] Qua muôn nơi, bao nhánh hoa rơi giữa [C] trời
[F] Em theo sau cơn mơ bồ công anh [Dm] sắp vỡ tan
[Bb] Cố níu lấy khi gió vô tình tách [C] rời.
T-ĐK:
[Am] Đứng trước gió nhắn hoa xin thôi đừng [Dm] đi đất buồn
[Gm] Bao cô đơn vô hình tình duyên héo [C] mòn
[Am] Chiếc lá cuối rớt rơi heo may lạnh [Dm] thấu thấm nguồn
Về [Gm] bên em, hoàng hôn sẽ [C] có nhau.
ĐK:
Từng nhành hoa [F] trắng kiêu sa, gió sinh ra [Dm] mưa thiết tha
Ai đó [Bb] mang anh đi, gió qua khi biệt [C] ly
Về miền nơi [Am] nắng mưa ru, đất hoang vu [Dm] mưa cuối thu
Em sống [Bb] trong cô đơn nhớ anh hơn từng [C] cơn
Hóa ra cũng như người [F] dưng.
2. [F] Hoa không hương, như thương nhầm một người [Dm] chẳng thương em
[Bb] Cứ ngỡ đã ở mãi trong tim suốt [C] đời
[F] Mong yêu thương tan như bồ công anh [Dm] bay khắp trời
[Bb] Chẳng giữ lấy khi gió vô tình rời [C] xa.
T-ĐK:
[Am] Đứng trước gió nhắn hoa xin thôi đừng [Dm] đi đất buồn
[Gm] Bao cô đơn vô hình tình duyên héo [C] mòn
[Am] Chiếc lá cuối rớt rơi heo may lạnh [Dm] thấu thấm nguồn
Về [Gm] bên em, hoàng hôn sẽ [C] có nhau.
ĐK:
Từng nhành hoa [F] trắng kiêu sa, gió sinh ra [Dm] mưa thiết tha
Ai đó [Bb] mang anh đi, gió qua khi biệt [C] ly
Về miền nơi [Am] nắng mưa ru, đất hoang vu [Dm] mưa cuối thu
Em sống [Bb] trong cô đơn nhớ anh hơn từng [C] cơn
Hóa ra cũng như người [F] dưng.