1. Có lúc muốn nói mình [Am] thương lính, [C] nhưng rồi e [Em] ngại
Ngại anh sẽ chê là [Am] con gái [C] ai lại [Em] vô duyên
Dám nói mến lính và [G] thương lính [Em] khi còn [D] xa lạ
Thành ra nhiều [G] khi muốn xin làm [Am] quen bỗng rồi ngại [Em] ngùng
(Thành ra nhiều [G] khi muốn xin làm [Am] quen bỗng rồi ngại [Em] ngùng)
2. Biết lính sống kiếp rày [Am] đây đó, [C] như là [Em] chim trời
Màu da cháy đen vì [Am] sương gió, [C] nên chẳng [Em] “bô” trai
Vẫn thấy mến lính và [G] yêu lính,[Em] yêu thật chân [D] tình
Thành ra nhiều [G] khi thấy anh là [Am] em má thẹn đỏ [Em] hồng
(Thành ra nhiều [G] khi thấy anh là [Am] em má thẹn đỏ [Em] hồng)
ĐK: Phố xá vui [Em] quá, chiều nay người đi đông thật đông
Áo hoa rừng xanh và áo thắm [Am] muôn màu
Sánh bước từng [Em] đôi đan vòng tay [E7] yêu đương lả lơi
Có riêng mình [Am] em trên đường phố đi chỉ một [Em] mình
3. Có lúc thấy quá buồn [Am] em trách, [C] Ông Trời [Em] vô tình
Tại sao nỡ sinh đời [Am] con gái, [C] thua thiệt [Em] luôn luôn
Nếu có kiếp khác thì [G] em sẽ [Em] xin làm [D] trai hùng
Và xin làm [G] lính bốn phương, dọc [Am] ngang sống thật [Am] đa tình
(Và xin làm [G] lính bốn phương, dọc [Am] ngang sống thật [Am] đa tình)