1. Đời [Am] sống buồn như lá [Dm] khô khi thu chợt bước sang [E7] mùa
Ngày [A7] tháng vây quanh bao [Dm] nhiêu muộn phiền hơn [C] thua
Giấc mơ nhỏ [F] nhoi, [G] bước chân lẻ [Dm] loi, lẻ [E7] loi.
Chiều [Am] xám lặng nghe hắt [Dm] hiu chung quanh phủ kín tâm [E7] hồn
Còn [A7] đấy bao nhiêu đam [Dm] mê một thời mới [C] lớn
[G] Có em và [F] ta [E7] giữa chân trời xa êm [Am] đềm.
ĐK:
Đời [F] sống thường nghe xót [A7] xa trong ta mỗi ngày
Cho [Dm] dù tiếc thương phận này, cho [G] dù đắng cay tràn [C] đầy
Cuộc [E7] sống ưu phiền ai thấy.
Còn [F] đấy là bao đớn [A7] đau vây quanh tuổi đời
Cho [Dm] dù níu tay phận người bây [G] giờ cách xa một [C] trời
Hạnh [E7] phúc muôn đời xa [Am] vời.
2. Buồn [Am] quá hạt mưa tháng [Dm] ngâu rơi nhanh vào trái tim [E7] lạ
Đèn [A7] úa công viên xanh [Dm] xao thì thào tiếng [C] lá
Tiếng [G] mưa gần [F] xa nỗi đau mình [Dm] ta, mình [E7] ta.
Ngày [Am] đó, tình hai chúng [Dm] ta êm như một áng mây [E7] mềm
Vùi [A7] đắm yêu thương trao [Dm] nhau lòng đầy dâng [C] hiến
[G] Có em và [F] ta [E7] muốn đi thật xa. Ngút [Am] ngàn.