1. [C] Có đáng buồn không? Câu chuyện [Bm7] tình của hai ta
Người thứ [Am7] ba xuất hiện, làm tình [D7] yêu đôi mình tan [G] vỡ!
Câu [C] nói “mong anh hạnh phúc” là điều duy [Bm7] nhất em có thể làm được
Cũng là [Am7] điều cuối cùng em muốn [Bm7] nói với anh lúc [Em] này.
2. [C] Khi màn đêm buông xuống, em ngu [Bm7] ngốc ngây thơ nhận ra
Liệu rằng [Am7] tình cảm đó có [D7] quá dư thừa với [G] anh không?
Để [C] khi anh buông bàn tay, rẽ [Bm7] đôi câu hứa hôm nào
[Am7] Em như gục ngã, ở [B7] nơi tận cùng đau đớn.
ĐK:
Khi tất cả yêu [C] thương trở nên vô nghĩa
Khi tất cả chân [Bm7] thành giờ là con số không
Khi khoảng cách hai [Am7] trái tim quá [D7] lớn khiến mình mệt [G] mỏi.
Ngậm ngùi nước [C] mắt hòa cùng cơn mưa
Những thói quen [Bm7] em làm sao có thể quên?
Về [Am7] một chàng trai cả thanh [Bm] xuân em chờ [Em] đợi.
Đến phút giây này [C] đây em vẫn không thể tin
Là mình đã chia [Bm7] tay nhau sau bao năm đậm sâu
Làm tan nát cả [Am7] một bầu trời yêu [D7] thương giờ chỉ còn nước [G] mắt.
Thoáng nghĩ đến thôi [C] mà sao con tim như ngập tràn mãnh vỡ
Cả [Bm7] thế giới kia như chẳng [E7] còn tồn tại nữa
Hạnh [Am7] phúc nỡ bỏ rơi [Bm7] em một [Em] mình.