Người ra [Ab] đi nhớ về mùa thu trăng úa [Eb] rơi.
Còn tìm [Ab] đâu lá vàng nhẹ bay trên lối [Eb] xưa.
Có ai ngờ [Ab] đâu cách xa đời là nhuốm [Bb7] sầu.
Thôi không [Bb] còn gì trách chi đời.
Thường là ngày dài che [Ab] giấu cơn đau [Bb7] nầy.
Dù [Bb] rằng xa người rồi nhưng tình vẫn [Cm7] còn.
Như tia [Ab] nắng khi đêm đông [Bb7] về.
Giờ [Eb] đây mình cách [Cm7] xa nào [Eb] ai hay.
Người có âm [Cm7] thầm nhớ nhau.
Từng [Ab] phút không bao giờ [Eb] nguôi.
Vào những đêm [Bb7] nghe mưa [Eb] về.
Giờ chia [Eb] tay tình đắm [Cm7] say.
Ngày [Eb] xưa khi Anh ra đi về chốn xa [Cm7] mờ.
Nhớ ôi nỗi [Ab] nhớ ta như cuồng [Eb] điên.
Làm sao quên [Bb7] hình bóng [Eb] người.
Người ra [Ab] đi nhớ về mùa thu trăng úa [Eb] rơi.
Còn lại [Ab] đây màn đêm dần [Bb7] đến.
Cuộc tình nầy ai [Cm] hay.
Chiều bơ [Ab] vơ ra đứng ngẫn ngơ lạc mất linh [Bb7] hồn.
Giờ [Eb] đây mình cách xa nào ai hay.
Người có âm [Cm7] thầm nhớ nhau.
Từng phút không bao giờ [Eb] nguôi.
Vào những đêm nghe mưa [Gm] về.
Giờ chia [Eb] tay tình đắm say.
Ngày [Eb] xưa khi Anh ra đi về chốn xa mờ.
Nhớ ôi nỗi nhớ ta như cuồng [Bb] điên.
Vào những đêm nghe mưa [Bb7] về.
Giờ chia [F] tay tình đắm [Dm7] say.
Ngày [F] xưa khi Anh ra [C7] đi về chốn xa [Dm7] mờ.
Nhớ ôi nỗi [Bb] nhớ ta như cuồng [F] điên.
Tình đã [Bb7] trao có bao [F] giờ hờn trách ai.
Dù đớn [Dm7] đau… Oh oh oh oh
Oh oh oh oh oh oh oh oh…
[Bb] Một [C7] mình [D] tôi…