1. [G] Lời yêu lỡ [Em] vội tan vỡ
[C] Từng là mơ khi [Bm] ta bắt đầu
Để [Em] giờ này còn đâu, một [C] lần mất nhau lạc [D] lối muôn đời
[Am] Mình đậm sâu, là [A7] sai phải không [D7] em?
2. [G] “Đừng buông nhé”, [Em] lời yêu ấy quên rồi
[C] Như không quen, nhìn [Bm] nhau bước vội
Và [Em] lạnh lùng quay lưng, chẳng [C] cần nói câu mình [D] sẽ chia tay
Yêu [Am] càng đắm đuối càng [A7] làm ta thêm tổn [D7] thương.
ĐK:
Một người lặng [G] đứng trong mưa, ngàn câu [Bm] nói cũng [Em] thừa
Giấu đi [C] bao niềm đau vào [Bm] giọt nước mắt
Mình đã [C] có nhau vội [D] vàng, rồi [Bm] quên trong ngỡ [Em] ngàng
Vì [Am] sao mọi thứ chợt tan [D] biến mau?
Mơ ngày chung [G] lối đã xa, miền ký [Bm] ức phai [Em] nhòa
Nắng [C] thôi không còn vương chiều [Bm] buồn bơ vơ
Mình đánh [C] mất nhau bao [D] giờ, đừng tiếc [Bm] nuối mong [Em] chờ
Có [Am] lẽ ngày xưa chỉ là giấc [D] mơ
Từ hôm [G] qua.
2. [G] “Đừng buông nhé”, [Em] lời yêu ấy quên rồi
[C] Như không quen, nhìn [Bm] nhau bước vội
Và [Em] lạnh lùng quay lưng, chẳng [C] cần nói câu mình [D] sẽ chia tay
Yêu [Am] càng đắm đuối càng [A7] làm ta thêm tổn [D7] thương.
ĐK2:
Giã từ có [G] lẽ tốt hơn, phận duyên [Bm] đã hết [Em] rồi
Giữa hai [C] ta giờ đây, là [Bm] hai thế giới
Một người [C] đã yêu em [D] nhiều, đành [Bm] buông những kỷ [Em] niệm
Anh [Am] sẽ lùi lại phía [D] sau.
Có người yêu [G] mới sẽ quên người [Bm] cũ dễ [Em] dàng
Bước đi [C] trong lặng thinh, nhìn [Bm] em bên ai
Người mang [C] đến em bầu [D] trời, một thế [Bm] giới yên [Em] bình
Và [Am] ta ngày xưa chỉ là giấc [D] mơ
Từ hôm [G] qua