1. Ngày [C] em đi xa
Cứ ngỡ như là [Em] mới hôm qua
Số máy em còn [Dm] trong danh bạ
Dẫu biết em ở nơi xa lạ chẳng [G7] còn nghe đâu.
Ngày [C] em đi xa
Những thói quen này [Em] chẳng phôi pha
Có mấy đêm anh [Dm] vẫn hay gọi
Số máy em dù [Fm] chẳng một lời hồi [G7] âm.
T-ĐK1:
Liệu [Am] rằng ngày mai nếu [G] quay lại
Em [F] có ngại ngần nghe máy [E7] tôi
Đừng [Am] làm nhịp chuông cứ [Em] ngân dài
Theo [Fm] nỗi nhớ em lặng [G7] im không thôi
ĐK:
Liệu em [C] có còn dùng số này [E7] không người
Để mỗi khi [F] ta cách xa
Lại [Fm] nhớ vu vơ qua [G7] những cơ mơ
Em [C] có còn dùng số này [G] không
Em [E7] hãy nói đi một [Am] câu người ơi
Làm sao để [Fm] vơi những mong chờ vẫn [G7] thế khi không có [C] em.
2. Dù [C] anh vẫn biết
Sẽ đến lúc phải [Em] cách xa thôi
Phố vắng đêm giờ [Dm] đã lên rồi
Quán vắng em anh vẫn đang ngồi mà [G7] lòng chưa vơi.
Dù [C] anh vẫn biết
Những giấc mơ rồi [Em] cũng phai phôi
Những thói quen rồi [Dm] cũng xa rời
Những dấu yêu rồi [Fm] cũng xa vời tầm [G7] tay.
T-ĐK2:
Mà sao anh [Am] không thể lặng im cho [G] những
Cơn mơ mỗi [F] đêm cứ thế thôi [E7] mong thôi hy vọng
[Am] Những nhịp chuông ngân lặng [Em] lẽ cất lên vô [Fm] vọng
Chờ đến bao giờ [G7] nỗi nhớ sẽ vơi
ĐK:
Liệu em [C] có còn dùng số này [E7] không người
Để mỗi khi [F] ta cách xa
Lại [Fm] nhớ vu vơ qua [G7] những cơ mơ
Em [C] có còn dùng số này [G] không
Em [E7] hãy nói đi một [Am] câu người ơi
Làm sao để [Fm] vơi những mong chờ vẫn [G7] thế khi không có [C] em.