1. Nếu tôi được [Dm] khóc cho nỗi đau vơi [Gm] cạn
Nếu tôi được [A7] khóc cho vết sầu biến [Bb] tan [D7]
Mà dòng lệ nơi [Gm] đâu cạn [C] khô trong khoé mắt [F] sầu [D7]
Vì tình buồn đêm [Gm] nay rời [C] xa trong thoáng chốc [F] này
Đêm [D7] xuống tan đi một [Gm] ngày
Bóng [A7] tối vây quanh cuộc [Bb] đời làm tan [A7] vỡ tôi một [Dm] thời.
ĐK: Rồi em bước chân [Dm] đi còn tôi đứng nơi [Bb] đây
Trông [D7] theo buồn vời [Gm] vợi xác [C] lá khô rụng [F] đầy
Gió [Bb] cuốn đi ngàn [A7] lời mà dòng lệ không [Dm] rơi.
2. Nếu bao lần [Dm] khóc quên thế gian u [Gm] buồn
Sẽ quên ngày [A7] tháng quên mắt sầu vấn [Bb] vương [D7]
Vì dòng lệ không [Gm] rơi niềm [C] đau tàn phá kiếp [F] người [D7]
Từng giọt buồn chia [Gm] phôi từ [C] nay bay kín góc [F] trời
Tiếng [D7] khóc đi qua cuộc [Gm] đời
Câm [A7] nín trong tôi rã [Bb] rời ngàn [A7] năm vẫn không thay [Dm] lời.