1. [C] Anh như thấy quá [G] khứ chúng ta quay [Am] về [Em]
Mười [F] năm từ lần cuối [C] không hẹn lại
[Dm] Chợt như ngay trước [G] mắt.
2. [C] Và sau bao lâu ta [G] chưa khác đi quá [Am] nhiều
Đến [Em] nỗi chẳng [F] nhận ra người sát [G] bên
Ước hẹn một [C] thời.
T-ĐK1:
Tình yêu cứ [F] giống hệt một câu [G] đố
Ta mất bao [Em] tháng năm để trả [Am] lời
Dại khờ lúc [Dm] ấy anh cũng như [G] người mà thôi
Rất [C] đỗi chơi vơi.
Vì khi thấy [F] cách mình đặt niềm [G] tin
Vào đôi [Em] mắt ngẩn ngơ đắm [Am] chìm
Anh đâu trách [Dm] than gì người
Chuyện hợp tan vẫn [G] diễn ra thôi.
ĐK:
Đừng [C] vội đi mau cho [G] anh nói hết câu [Am] chào [Em]
Giấc mơ không [F] thành đã hóa nên [C] nhành nên hoa
Ôm [Dm] vết thương [G] anh.
Chuyện [C] buồn không tên mình [G] từng viết nên
Dẫu [Am] không còn đoạn kết [Em] mới
Thì cũng [F] đã qua rồi người [G] ơi
Bình an đi [C] thôi.
T-ĐK2:
Một hôm thức [F] giấc rồi người sẽ [G] thấy nhẹ bẫng
Với [Em] câu chia tay nói [Am] vội
Thời gian biết [Dm] cách cho ta chữa [G] lành mình
Sau quá [C] khứ rối bời.
Chỉ cần lúc [F] ấy mình nhìn về [G] nhau
Bằng đôi [Em] mắt đã khô ít [Am] nhiều
Chuyện xưa hóa [Dm] ra không giết được ta
Như ta vẫn [G] nghĩ.
ĐK:
Đừng [C] vội đi mau cho [G] anh nói hết câu [Am] chào [Em]
Giấc mơ không [F] thành đã hóa nên [C] nhành nên hoa
Ôm [Dm] vết thương [G] anh.
Chuyện [C] buồn không tên mình [G] từng viết nên
Dẫu [Am] không còn đoạn kết [Em] mới
Thì cũng [F] đã qua rồi người [G] ơi
Một ngày [Dm] chúng ta sẽ bình [G] an suốt [C] đời.
* [Am] Thời gian như [G] khúc ca ta chưa [C] nghe
Tuổi xuân như [Em] cánh hoa trong trưa [F] hè
Mình là hai [C] kẻ ngô nghê
Chợp [Dm] mắt trong câu yêu [Fm] đầu
Rồi thức giấc [G] quên đường về.
ĐK:
Đừng [C] vội đi mau cho [G] anh nói hết câu [Am] chào [Em]
Giấc mơ không [F] thành đã hóa nên [C] nhành nên hoa
Ôm [Dm] vết thương [G] anh.
Chuyện [C] buồn không tên mình [G] từng viết nên
Dẫu [Am] không còn đoạn kết [Em] mới
Thì cũng [F] đã qua rồi người [G] ơi
Bình an đi [C] thôi
Một ngày [Dm] chúng ta sẽ bình [G] an suốt [C] đời.