[C] Để anh nói đôi điều em [D] nghe [Am]
Đã đến lúc anh ngừng lặng [G] lẽ [C]
Có lẽ chưa bao giờ vì ai [Bm] anh làm [Em] thế
chỉ [Am] để lắng nghe câu [D] chuyện…[C] Em!
Có lẽ anh là kẻ bỏ [Bm] đi [Em]
Chỉ là anh [Am] vui vì nhìn anh [D] ta để cô gái [G] ấy đi xa
[C] Xin lỗi, nếu chỉ mang [Bm] buồn [E7] tủi
Lên người con [Am] gái ta yêu
Tâm hồn ta [D] đáng bao nhiêu?
ĐK:
Anh biết em buồn người [G] ta, sau những chuyện vừa trải [D] qua
Đi qua sóng [Em] gió cuộc đời, tình yêu cứu rỗi [Bm] chúng ta.
Nếu em chìm [C] vào bóng [D] tối, lắng nghe lòng [Bm] mình em [Em] ơi
Làm cho thế [Am] giới ấy hiểu ý nghĩa thật sự tình [D] yêu là gì.
Em cứ là [G] một cô gái trong dáng hình [D] nhỏ sương mai
Để anh có [Em] thể âu yếm bất cứ khi nào, đừng [Bm] lo, không sao
Cuối cùng thì [C] chỉ có những yêu [D] thương mới ở [Bm] lại đến cuối đoạn [Em] đường
Sóng [Am] gió tô màu bức họa, gian [D] khó đâu chỉ có riêng mình [G] ta.
[C] Đã đến lúc em buông sự vị [Bm] tha [Em]
Nhìn lại tất [Am] cả sự thật dối [D] trá tổn thương em [G] mấy năm qua
[C] Xin lỗi, giá như chỉ [Bm] là [E7] chuyện của hai chúng [Am] ta
Thì anh đâu nói [D] ra?
Anh biết em [G] buồn người ta sau những chuyện [D] vừa trải qua
Vậy giờ em [Em] cứ buông lơi thả mình với mây [Bm] trời
Lặng nghe gió [C] đến [D] một ngày nắng [Bm] lên [Em]
Chồi non [Am] rẽ đá mang nỗi buồn gửi về hư [D] không.
Nếu thiếu [Am] đi những chuyện thế này,
Có [D] lẽ ta hẳn đã không ở [G] đây.