1. Dù [G] đã nhiều [Gm] năm
Mình [F#m] vẫn ở bên lặng [Bm] thầm
[Em] Thương em lâu [A7] lắm hoá ra lại vô [D] tâm. [D7]
Chẳng [G] dám thở [Gm] than
[F#m] Kết thúc nào [Bm] dễ dàng
[Em] Miệng cười sao [A7] trái tim âm thầm vỡ [D] tan.
T-ĐK:
Điều em đã [G] nói khiến [Gm] anh như hụt [D] hẫng
Người mình yêu [Em] nhất giờ [A7] đây bỗng nhiên vụt [D] mất
[G] Chẳng cam [Gm] tâm, chấp [F#m] nhận sự [B7] thật
[Em] Là ngày chia ly [G] mình anh buồn [A7] nhất?
ĐK:
Liệu em còn [G] nhớ, ngày tháng mà [F#m] anh phương đứng đợi [Bm] chờ
Sợ người không [Em] ai đón đưa, sợ [A7] gió mưa sẽ đến bất [D] ngờ
Liệu em còn [G] nhớ, là anh phía [F#m] sau dẫu em chẳng mong [Bm] cầu
Mất [Em] em cả [A7] thế giới thành đêm [D] thâu.
2. Người [G] níu, người [Gm] buông
Nhưng [F#m] sao cả hai đều [Bm] buồn
[Em] Lời hẹn năm [A7] ấy chẳng như mình [D] muốn
Chẳng [G] dám thở [Gm] than
[F#m] Kết thúc nào dễ [Bm] dàng
[Em] Miệng cười [G] sao trái tim âm thầm vỡ [A7] tan.
ĐK:
Liệu em còn [G] nhớ, ngày tháng mà [F#m] anh phương đứng đợi [Bm] chờ
Sợ người không [Em] ai đón đưa, sợ [A7] gió mưa sẽ đến bất [D] ngờ
Liệu em còn [G] nhớ, là anh phía [F#m] sau dẫu em chẳng mong [Bm] cầu
Mất [Em] em cả [A7] thế giới thành đêm [D] thâu.
Giờ em ở [G] đâu, người đã cười [F#m] vui hay mang nỗi u [Bm] sầu?
Rồi một ngày [Em] kia biết đâu, mình [A7] sẽ quay lại phút [D] ban đầu
Chẳng mong được [G] mất, dù cho có đớn [F#m] đau hơn gấp trăm [Bm] lần
Vẫn [Em] yêu thầm [A7] mong có ngày em [D] hiểu.