1. Chiều chưa đi màn đêm rơi [Dm] xuống
Đâu đấy [Gm] buông lững [C] lờ tiếng [F] chuông [Bb]
Đôi cánh chim bâng khuâng rã [A7] rời
Cùng mây xám về ngang lưng [Dm] trời.
2. Thời gian như ngừng trong tê [Dm] tái
Cây trút lá cuốn theo chiều [Gm] mây
Mưa giăng [Bb] mắc nhớ nhung, tiêu [Gm] điều
Sương thướt [A7] tha bay, ôi! đìu hiu.
ĐK1: [Dm] Đêm đông [F] xa trông cố hương buồn lòng chinh [Dm] phu
[Gm] Đêm đông bên song ngẩn [A7] ngơ kìa ai mong [Dm] chồng
[Bb] Đêm đông [Gm] thi nhân lắng [A7] nghe tâm hồn tương [Dm] tư [Gm]
[C] Đêm đông ca nhi đối gương ôm sầu riêng [F] bóng.
* [A7] Gió nghiêng, chiều [Dm] say [Bb] gió lay ngàn [A7] cây
Gió nâng thuyền [Dm] mây gió reo sầu [Bb] miên
[Gm] Gió đau niềm [A7] riêng gió than triền [Dm] miên.
ĐK2: [Dm] Đêm đông [F] ôi ta nhớ nhung đường về xa [Dm] xa
[Gm] Đêm đông ta mơ giấc [A7] mơ, gia đình, yêu [Dm] thương.
[Bb] Đêm đông [Gm] ta lê bước [A7] chân phong trần tha [Dm] phương. [Gm]
[Bb] Có [A7] ai thấu tình cô lữ, đêm đông không [Dm] nhà.