1. Đêm [Dm] khuya êm ả dần [Bb] trôi gió đông [C] về tuyết [Am7] sương giữa [Dm] trời.
Đây [Bb] Ngôi Lời đã giáng [F] thế lặng [G] lẽ cô đơn buồn [A] tênh trong hang [Bb] lừa hôi [A7] tanh nghèo [Dm] hèn.
Ngài vì yêu nhân [Am] thế nên [C] trên ngôi cao chín [F] tầng Chúa [Dm] đã hóa thân làm [Bb] người.
Trần [G] gian ơi hãy vui [A] lên dâng [Bb] Ngài lễ [Am] dâng tình [Dm] yêu.
DK:
[Am] Dâng Chúa cả trời [Dm] cao, đã xuống [F] đời hy [G] sinh làm [Dm] người.
Niềm [Gm] tin lòng con thắp [C] sáng, giữa [C7] đời còn lắm gian [F] nan.
[Am] Dâng Chúa cả Hài [Dm] Nhi, trong nôi [C] hèn đêm khuya mịt [F] mùng.
Cỏ [Gm] rơm tình con sưởi [C] ấm giữa [Am7] trời rét lạnh đêm [Dm] đông
2. Đêm [Dm] khuya sao tỏ ngàn [Bb] khơi tiếng ru [C] hời Chúa [Am7] con ra [Dm] đời.
Êm [Bb] ru bài tình ca [F] mới Lời [G] đã nên như người [A] ta sống chan [Bb] hòa cho [A7] nhân loại [Dm] này.
Niềm vui ơn cứu [Am] rỗi ban [C] cho muôn dân trên [F] đời, chính [Dm] là Chúa cả cao [Bb] vời.
Tình [G] yêu Chúa khắp muôn [A] nơi lan [Bb] tràn chẳng [Am] bao giờ [Dm] vơi.