1. Đến Đà Lạt ghé mộc cà [F] phê,
[Dm] quán xinh [Bb] xinh nằm cuối con [C7] đường
Trong tiếng [Am] nhạc êm đềm chiều [Gm] nay,
bên ly cà [C7] phê ru hồn lữ [F] khách
Trải lòng [Bb] theo cơn gió cao [Am] nguyên,
thoảng mùi [Dm] hương thơm xứ muôn [Gm] hoa,
Đà Lạt xinh [Eb] tươi hân hoan đón chân ta [C7] về.
2. Đến Đà Lạt thấy lòng bình [F] yên,
[Dm] bước lang [Bb] thang nhìn nắng vương [C7] đồi
Đêm xuống [Am] dần nghe lạnh bàn [Gm] tay,
lung linh hồ [C7] xa sương mù giăng [F] khắp
Đàn dạo [Bb] muôn âm săc du [Am] dương,
thả hồn [Dm] trong câu hát thân [Gm] quen,
Đà Lạt tình thu ngân [C7] nga đắm say ru [F] lòng.
ĐK : Không [F] gian quanh ta như lắng [Dm] đọng
khi câu nhạc [C7] tình cao vút ngân [F] lên .
Giọt [Am] đắng mơ màng miền ký ức,
tìm [Gm] đến khung trời ngày xưa đó,
trong nỗi miên [C7] man cho ta ngất ngây tâm [F] hồn.
3. Nhớ đà lạt nhớ mộc cà [F] phê,
[Dm] nhớ thông [Bb] xanh rủ bóng bên [C7] hồ
Xa cách [Am] rồi nhưng lòng còn [G] vương,
ôi nhớ bâng [C7] khuâng giọt nồng môi [F] đắng
Đà lạt [Bb] ơi cho dẫu xa [Am] xôi,
gửi tình [Dm] cho mây gió bay [Gm] qua,
một bài hương [C7] ca mang bao thiết tha trao [F] người.