Rồi một [Em] ngày em xa rất [Am] xa, một cuộc [B7] tình em không thiết [Em] tha
Còn những [Am] chiều lặng lẽ bơ [G] vơ có bao giờ em [Bm] nhớ có bao giờ em [B7] mơ
Rồi một [Em] ngày trong ta bỗng [Am] như cuộc tình [B7] tàn như gió lặng [Em] câm
Nhìn những [Am] mùa vàng nắng bâng [G] khuâng
Đến bây giờ ta [D] biết một mùa [B7] trăng xưa đã [Em] tàn.
Một thiên [D] đường xa xôi, ta như tinh cầu tan [G] vỡ trong đêm thâu
[C] Chút ánh sáng của kỷ [Am] niệm chiều mơ hồ
Mong xóa tan đi những [B7] mù sương giăng kín trong lòng [Em] đau.
Cuộc tình [Em] rồi qua đi thế [Am] thôi, mà lòng [B7] còn day dứt không [Em] nguôi
Và những [Am] mùa vàng lá chơi [G] vơi có bao giờ em [D] biết về một [B7] cõi thiên đường [Em] xa.