1. [Am] Từ khi em biết yêu lần đầu [Dm] tiên đến nay
[E7] Thì em đâu biết yêu một người [Am] đau đến vậy
[A7] Chỉ là một giấc mơ ngày anh [Dm] quay bước đi
Có [F] thế thôi đó! Mà lệ tràn hoen [E7] mi.
[Am] Tỉnh dậy em nắm lấy bàn tay [Dm] anh sát bên
[E7] Đừng xa em dẫu chỉ một giây, [Am] anh chớ quên
[A7] Người nhẹ nhàng nói em thật ngốc [Dm] ngếch quá đi
Có [E7] thế thôi đó! Mà lòng em đã [Am] lo.
ĐK:
Rồi giấc mơ [F] đó, đã là sự [G] thật
Người đã tìm [Em] thấy cho anh một bờ bến [Am] mới
Để em ở [F] lại đường khuya rất [G] dài
Tựa vào [Em] đâu, cho đến hết ngày [Am] mai.
Rồi giấc mơ [F] đó, mỗi khi trở [G] lại
Làm em nhận [Em] ra, chẳng có là gì mãi [Am] mãi
Trái tim vốn [F] là tự do thế [G] mà
Giờ là [Em] em, mai sẽ đến người [Am] ta.
2. [Am] Trở lại nơi chúng ta từng bên [Dm] nhau lúc xưa
[E7] Từng ngày thân ái anh còn bên [Am] em đón đưa
[A7] Nụ cười anh quá chân thành khi [Dm] chung lối về
Có [F] thế thôi đó, mà em yêu si [E7] mê.
[Am] Rồi trao anh hết một thời thanh [Dm] xuân của em
[E7] Một thời chỉ có yêu mà không [Am] toan tính thêm
[A7] Và niềm tin cứ yêu rồi sẽ [Dm] hạnh phúc thôi
Có [E7] thế thôi đó, mà em đau suốt [Am] đời.