[F] Em đang yên đang lành bỗng [Em7] đem
Thêm bao nhiêu là nỗi [Dm7] phiền thêm [G7] cả một người mới [C] quen
Khi [F] trước em bảo chỉ thương mình [Em7] anh
Giờ thì [Am] cũng chính em bảo [Dm7] anh chỉ [Em7] mang thêm bất [Am] hạnh.
Một khi [F] nói em hãy suy nghĩ thật kỹ [Em7] chứ đừng trách anh đến vô lý
[Dm7] Anh nào có gì [G7] sai để em rời [C] đi
Ngày mai [F] em chọn người đi tiếp hết quãng đường
[Em7] Anh thì lạc phương [Am] hướng
Ngỡ [Dm7] ngàng tại sao buông tay dễ [E7] dàng.
Đừng hỏi [F] anh ra sao
khi em biết chắc chúng ta muốn [Em7] vui là chẳng thể [Am] nào
Đến hôm nay dừng [Dm7] bao nhiêu mơ ước
[G7] Vì một người vẫn [C] thương tự nhiên trở thành đối phương
Còn hằn in từng [F] câu hứa một đời
Bỗng trở thành nhiều dối [Em7] trá cãi vã nghẹn [Am] lời
Lúc chưa cách [Dm7] rời nói yêu anh [Em7] thôi trong nhất [Am] thời.
Còn nợ còn [F] tơ vương mặc sau khổ sướng
Chúng ta vẫn [Em7] thương nhau dẫu sai [Am] đường
Lúc hết duyên thì [Dm7] người đi mỗi hướng,
[G7] Chuyện hợp tan cũng [C] chỉ là một lẽ thường.
Ừ thì anh cũng [F] đâu chắc về mình
Tương lai vẫn chỉ là [Em7] những cố gắng vô [Am] hình
Thế nên xác [Dm7] định người như [Em7] em chẳng muốn [Am] mình.