Chuyện ngày [Em] xưa, tựa như sao trên trời
[Dm] Cho ta cô đơn ngắm sao lạnh [A] với đêm dài
Nào ai [Em] hay từng hạnh phúc tan dần
[Dm] Trôi qua cơn mê biết ta còn [A] chỉ một mình
[Cm] Lang thang bao đêm lắng nghe ngày [G] tháng êm đềm cất [D] bước.
Một người [Em] kia, tìm trong bóng đêm dài
[Dm] Cho qua cơn say hết đi cuộc [A] sống ưu phiền
Và ngoài [Em] kia, một cuộc sống dâng trào
[C] Ta mong bay xa bên kia thế [B7] giới.
ĐK:
Tình yêu [G] hãy cứu vớt lấy khi bình [Bm] minh đã xa dần
Để cho [C] em đi cùng anh để cho [D] em còn nhìn thấy anh
Niềm hạnh [G] phúc giữa những nỗi đau rồi [Em] sẽ qua dần
Ở nơi [C] đây một ngày mai [D] mãi mãi rồi sẽ không còn đêm [Em] dài.
* [C] Rồi, tình yêu cũng đã [D] qua
Người yêu cất [G] bước đi về nơi chốn [D] ấy không quay về đây
[Em] Và, lòng ta với nỗi [D] đau, tìm trong khắp thế [G] gian
Chỉ còn một [C] mình ngồi lặng nhìn ra thế [B7] giới uớc mơ.