1. [Em] Người ơi có biết [B7] khi chiều [Em] rơi
[Em] Hoàng hôn dần xuống [B7] như lả [Em] lơi
Một [Am] con én lướt nơi trùng [Em] khơi
Và [Am7] bao nhiêu khói mây chân [D] trời
Gợi [B7] lòng viễn khách thêm chơi [Em] vơi.
2. [Em] Người ơi có biết [B7] chăng lòng [Em] tôi
[Em] Chiều nơi xa vắng [B7] mây ngừng [Em] trôi
[Am] Một con én lướt nơi ngàn [Em] khơi
Và bao nhiêu nhớ thương núi [D] đồi
Gợi [B7] lòng luyến tiếc nơi xa [Em] xôi.
ĐK: [E] Nắng ấm với mây ngàn
[A] Thoáng thấy giấc mơ [B7] tan
Chiều [F#m] vàng nghìn tia sáng [B7] láng
Cánh [E] én vờn ngang
Niềm [B7] vui chứa [E] chan.
Nắng [E] sáng chiếu ngập tràn
[A] Những cánh bướm bay [B7] ngang
Chiều [F#m] về nghìn tia nắng [B7] đến
Dưới [E] nắng chiều rơi, tiếng [B7 hát mơ [E] màng.
3. [Em] Người ơi có biết [B7] khi chiều [Em] rơi
[Em] Hoàng hôn dần xuống [B7] như lả [Em] lơi
Một [Am] con én lướt nơi trùng [Em] khơi
Và [Am7] bao nhiêu khói mây chân [D] trời
Gợi [B7] lòng viễn khách thêm chơi [Em] vơi.
4. [Em Người ơi có biết [B7] chăng lòng [Em] tôi
[Em] Chiều nơi xa vắng [B7] mây ngừng [Em] trôi
[Am] Một con én lướt nơi ngàn [Em] khơi
Và bao nhiêu nhớ thương núi [D] đồi
Gợi [B7] lòng luyến tiếc nơi xa [Em] xôi.