1. Người [Am] lấy hết nước mắt của biển theo ngọn [Em] sóng khơi xa triền miên
Còn [Dm7] nỡ lấy của chơi [G7] vơi vệt nắng cuối [C] trời
Tàn nhẫn [Am] thế, sao sâu đậm như thế rồi [Em] mắt cũng ứa lệ
Chiều biệt [Dm7] ly, đỏ [Em] hoe chẳng thấy lối [Am] về.
2. Chẳng [Am] phải ai cũng mênh mông ôm trọn [Em] quá khứ ta vào lòng
Họ [Dm7] chỉ yêu nửa phần [G] tình rượu chỉ [C] uống ba phần say
Vì sao [Am] thế, chia xa lại như thế buồn của [Em] ai mà đến say cùng
Nặng lòng [Dm7] thế có [Em] phiền đến em [Am] không.
ĐK:
Chẳng có ai vì [Am] yêu ai phiền ai bao giờ vì mỗi chữ thương mà [Em] thân anh rong rêu xác xơ
Biết cánh chim tổn [Dm7] thương ngại trời giông [G] tố ta cố nén [C] lại che mấy mùa mưa đổ
Vì bến sông xưa chẳng [Am] thể giữ nổi chân con đò để cho em tự [Em] do đi tìm nơi phố hoa
Chỉ bước [Dm7] theo lỡ đàn sai [Em] cung đắng cay anh [Am] nếm cùng.
Chẳng có ai vì yêu [Am] em treo biển lên trời để khi mỗi chiều [Em] về nhìn hoàng hôn rơi
Chỉ có [Dm7] anh ngược dòng chông [G7] chênh ngày hôm [C] ấy gập ghềnh rơi hết
Ngày ấy ngỡ biển màu [F] xanh vì trời cũng [G] xanh cuối chân trời [Em] kia sẽ đến nơi ta gặp [Am] mặt
Cố bước [Dm7] nhanh về nơi phía [Em] nhau lại càng xa [Am] cách.