1. [Am] Chợt có ai vô tư hỏi nay thế [F] nào
Người anh yêu ra sao có vui như [G] xưa
Một giây anh suy tư rồi cười không [Am] đáp.
Gọi phone anh hôm qua, chính em nói [F] rằng
Mình chia tay nghe anh, quên em nhé [G] anh
Tình yêu bao lâu nay, tựa áng mây [Am] bay.
T-ĐK:
Tưởng rằng [F] khi trong tim anh luôn yêu mình em
Thì nơi xa xôi em sẽ [Am] không quên anh vẫn mãi đời chờ anh
Nào ngờ [F] đâu khi đôi chân đến phương trời mới
Em phôi phai nhanh câu hứa [G] khi tạm biệt ngày nào.
ĐK:
Thời gian đã [Am] lấy phút [G] giây thơ [F] ngây
Và em nơi [Am] ấy đổi [G] thay quên [F] anh
Anh không oán [G] trách bởi anh không thể bên em
Thật tâm anh [Dm] cũng rất muốn nơi xa em vui
Nhưng khi [G] với bóng tối không [Em] em anh nghe tim [Am] đau.
2. [Am] Hạnh phúc ấy biến mất anh phải quên [F] người
Phải quên cơn chiêm bao có em kề [G] bên
Dù anh đã muốn sống trong mơ trọn [Am] đời.
Bởi vì nhìn hiện tại anh thấy bơ [F] vơ
Muốn đến nơi xa ấy bên em thêm một [G] lần
Muốn sống tiếp những dấu yêu thêm một [Am] ngày.