1. Nhiều đêm khắc [Am] khoải, niềm [C] ưu tư chợt [F] đến
Cho nhớ thương đong [Em] đầy, kỷ niệm xưa còn [Am] đây
Mà người đổi [Dm] thay, chối [F] bỏ câu hẹn [Am] thề
Để lại [Em] nhau chua xót và thương [G] đau
Từng [Em] đêm mưa giăng [G] sầu
Khi nước mắt ban [C] đầu mình đã [E7] khóc cho [Am] nhau.
2. Niềm tin chớm [Am] nở, mình [C] thương nhau từ [F] đó
Không đắn đo âu [Em] lo ngỡ quen nhau từ [Am] lâu
Và nào ngờ [Dm] đâu cũng [F] đành thôi tạ [Am] từ
Cuộc tình [Em] như ong bướm vờn bên [G] hoa
Và khi [Em] hoa phai [G] tàn,
Ong bướm bay theo [C] đàn để lại [E7] kiếp ly [Am] tan.
ĐK:
Nhưng [C] thôi nhắc lại [Em] chỉ đau đớn [Am] lòng
Vì đời mấy [Am] ai giữ được câu chung [C] tình
Mấy ai hiểu cho [Am] mình, xuôi trắng đôi [Dm] tay
Đường tình còn [G] ai dù duyên kiếp không [E] thành
Chỉ buồn phận mình [Am] thôi.
3. Đường yêu lắm [Am] nẻo, nụ [C] hoa thương tàn [F] héo
Cho nhớ nhung mang [Em] theo, nếu xưa ta đừng [Am] quen
Lời ngọt đầu [Dm] môi, đã thành câu bội [Am] bạc
Tình đổi [Em] thay, như áo mặc qua [G] tay
Đời [Em] ai không một [G] lần,
Dang dở duyên ban [C] đầu để trọn [E7] kiếp thương [Am] đau.