1. Đêm sương lạnh rớt bên [Am] đường [E7]
Em có nghe lòng tê tái không [Am]
Anh giữa trời khuya nhìn gió [Dm] lộng [G]
Nghe hồn hoang lạnh phút trông [C] mong. [E7]
Anh nhớ chiều qua lối hẹn [Am] hò [Dm]
Sao giờ không thấy dáng em [E7] qua [Am]
Lang thang phố cũ chừng xa [Dm] lạ [E7]
Sương ướt bờ vai nỗi xót [Am] xa.
ĐK:
Em [A7] sao quên hẹn để anh [Dm] chờ [G]
Phố vắng thưa người anh vẫn [C] mơ [E7]
Em sẽ cùng [F] anh về lối [Dm] hẹn [G]
Cho niềm mong đợi hết đong [C] đưa.
[E7] Nhưng tiếng thời [A7] gian không đợi [Dm] chờ [G]
Riêng mình anh giữa phố bơ [C] vơ [E7]
Tâm tư nát vỡ niềm trông [Dm] đợi [E7]
Rơi rớt hồn tôi giữa phố [Am] xưa.
2. Sương khuya lạnh buốt vai [Am] gầy [E7]
Đêm vắng nghe buồn rơi xuống tay [Am]
Cho phút chờ mong dài ngóng [Dm] đợi [G]
Cho lòng điên dại suốt đêm [C] nay. [E7]
Em hỡi người yêu tiếng hẹn [Am] hò [Dm]
Bây giờ con phố vắng chân [E7] qua [Am]
Sương rơi giá buốt bờ vai [Dm] lạ [E7]
Em có hay là, anh vẫn [Am] chờ?