Lúc một [Dm] mình tôi vẫn tự hỏi phố xá [Am] kia biết bao đường lối
Có nơi [Bb] nào cô ta bước [C] qua giữa đường [F] đông dòng người vội vã
Có một [Dm] người chịu buông tay bỏ nhưng sao lại [Am] đau lòng
Nói từ [Gm] bỏ nhưng sao trong [Am] lòng vẫn còn trông [Dm] mong.
Trong vài [Dm] ngày nhiều chuyện đau khổ biết khi [Am] nào thì chuyện mới thôi
Rót đau [Bb] buồn tận sâu đáy [C] ly lắc liền [F] tay để rượu tan đi
Uống rất [Dm] nhiều nhưng không thể say người cười ta [Am] say cả đời
Đâu đâu đất [Gm] trời cũng thấy người [Am] cười với [Dm] tôi.
ĐK:
Hỏi [Dm] dùm tôi đi nơi đâu là bến tương [Am] phùng?
Biết [Gm] giờ đây có còn [C] ai thức [F] cùng
Trăng [Dm] treo lơ lửng không trung một [Am] mình một cõi mông lung
Ai hỏi giúp [Gm] tôi nơi đâu bến [Am] bờ thuỷ [Dm] chung.
Trả [Dm] lời tôi đi tôi say mười mấy năm [Am] rồi
Say [Gm] rồi để lòng thảnh [C] thơi không nhớ một [F] người
Một [Dm] người tôi thương, tôi yêu đến hết cuộc [Am] đời
Nhưng vẫn xa [Gm] rời để tôi một [Am] đời lẻ [Dm] loi.