1. Con nước chiều dần [Dm] lên, đưa người [G] thương rời xa bến [Dm] yêu
Rời xa bến [C] quê, theo dòng [Dm] trôi đến nơi xa [G] lạ
Gió hiu hiu [C] lạnh, người đưa [Em] tiễn mắt trông về phương [A7] xa
Bóng em sang [C] bờ, lệ rơi [A7] tuôn ướt thấm đôi mi [Dm] buồn.
2. Nghĩa nặng tình [Dm] sâu, nên người [G] ta rời xa chốn [Dm] đây
Mẹ cha dưỡng [C] nuôi bao nhiêu [Dm] năm ơn nghĩa sinh [G] thành
Không trách em thay [C] lòng, mà chỉ [Em] trách duyên mình long [A7] đong
Để em sang [C] dòng, nhìn người [A7] đi, ôi xót xa trong [Dm] lòng.
ĐK:
[Bb] Ai, ai gieo nỗi thương [Dm] đau
[G] Ai, ai chia cách tình [Dm] tôi
Một người [G] đi, một người ôm thương [C] nhớ
Cuộc tình ta, một đời duyên [Am] lỡ
Bến sông [C] chiều thắt thẻo niềm [F] đau.
[Bb] Mai, mai đây ở phương [Dm] xa
[G] Xin, xin hãy quên đời [Dm] nhau
Cuộc tình [G] ta buồn như chiếc [C] lá
Hẹn thề nhau rồi đành dang [Am] dở
Em đã theo [C] chồng, là cách biệt chờ [Dm] mong.
* [Dm] Chiều tàn [G] rơi, ngồi ôm thương [Dm] nhớ
Nhớ bến sông [G] quê, đôi [F] mình sánh bước cùng [G] nhau
Thiết tha [F] trao bao lời hẹn [Am] ước sắc son, mặn [Dm] nồng.
Giờ còn [D] đâu những lời chờ nhau
Thôi chúc [F] em bình [G] an [C]
Trọn [F] đời thuỷ chung câu [Am] hẹn cùng [Dm] ai.