1. Anh biết [G] rằng những kỷ [C] niệm không nên [Am] giữ lại
Vì quá [F] khứ như một [G] cành hoa hồng [C] lắm gai
Càng cố [Am] giữ chặt trong [G] tay nỗi đau [C] thêm dài
Dù biết [F] thế mà trong [G] anh chưa hề [Am] nguôi ngoai
2. Anh biết [G] giờ đã có [Em] người bên em [Am] mỗi ngày
Người ấy [F] chắc bây giờ [G] là tất cả [C] với em
Dù đã [Am] cố chẳng quan [G] tâm tỏ ra [C] vô tình
Mà vẫn [F] nhói ở trong [Em] tim khi [Am] nghĩ về em
ĐK: [Am] Lúc trước em cười và [Em] nói ở trên đời
[G] Không ai yêu anh như là [C] em [Em]
[Am] Em cũng nói rằng thế [C] giới biết bao người
Có [F] anh, em [G] có tất [Am] cả rồi
[Am] Thế giới thay đổi và [Em] đã đổi thay người
[G] Bên em hôm nay không phải [C] anh [Em]
[Am] Ai đó đã là tất [C] cả với em rồi
Còn [F] anh chỉ [Em] là quá [Am] khứ thôi