1. Chiều nay anh [C] thấy, người nắm tay ai chuyện [G] vui nơi này
Vội vàng quay [Am] lưng tự cho rằng mình vừa [Em] hoa mắt thôi
Bước chân [F] anh trĩu nặng, cứ loay [C] hoay lòng bồi hồi
Giật mình mới [F] hay chính anh đã bị bỏ [G] rơi.
2. Trời giăng mây [C] tối, chờ dứt cơn mưa mà [G] em chưa về
Dặn lòng từ [Am] đây phải yêu thương em nhiều [Em] hơn trước thôi
Thế nhưng [F] em để lại, bức thư [C] tay vài dòng
Thật lòng em [F] thấy chúng ta chẳng hợp nữa [G] đâu.
ĐK1:
Này em có [C] thấu anh cố nhắm mắt cho qua để [G] em sẽ thấy
Nụ cười của [Am] anh vẫn đang bao dung dù em đổi [Em] thay từng ngày
Vì [F] yêu em quá, mới xé tim [Em] này để ở lại [Am] đây
Tình đau [F] lắm khi ở đó chỉ có mình [G] yêu.
Dường như ai [C] đó chẳng thể cướp mất bao êm đềm [G] ta đã có
Mà do chính [Am] em đã không tiếc thương cho duyên trời [Em] được an bài
Hạnh [F] phúc, đau khổ cũng chính do [Em] mình nắm và [Am] buông
Trong tay [F] người em vui biết [G] mấy anh thua [C] rồi.
3. Tình yêu đâu [C] có là lỗi do ai thành [G] ra thế này
Mà chỉ có [Am] bởi một trong hai không còn [Em] yêu nữa thôi
Chẳng có [F] ai ngốc hoài cứ yêu [C] mãi người phũ phàng
Rồi ta cũng [F] sẽ hạnh phúc nhưng không [G] cùng với nhau.
ĐK2:
Người ta có [C] biết em đã gắn bó bên anh ngần [G] năm tháng ấy
Người ta có [Am] yêu em thương em chiều em nhiều như [Em] anh không vậy
Mà [F] thôi em hãy cứ bước đi chẳng [Em] cần thương tội [Am] thay
Chẳng cần [F] thấu tim anh nhói trong những lời [G] ca.
Dường như ai [C] đó chẳng thể cướp mất bao êm đềm [G] ta đắp xây
Mà do chính [Am] em đã không tiếc thương cho duyên trời [Em] được an bài
Hạnh [F] phúc, đau khổ cũng chính do [Em] mình nắm và [Am] buông
Trong tay [F] người em vui biết [G] mấy anh thua [C] rồi.