[F] Lau khô nước nước mắt, nhẫn tâm rời [Em7] đi không câu tiếc nuối
[Dm7] Sao em chẳng [G7] nói lí do nào [C] khiến em buồn
[F] Anh đâu nghĩ đến vẫn cho rằng [Em7] em yêu anh bấy lâu
[Dm7] Nào ngờ em tổn [Em7] thương quá [Am] nhiều
Điều em [F] muốn là được âu yếm, chở che kề [Em7] vai tựa đầu đúng [Am] không?
Anh quá [Dm7] ngốc chẳng hề hay [G7] biết những điều giản [C] đơn
Ngay khi [F] mới nhận ra tất cả cũng chính là [Em7] khi người quay bước [Am] đi
[Dm7] Tìm một ai tốt hơn, như [E7] anh lúc này.
ĐK:
Anh xin [F] lỗi, anh đã quá dại khờ khiến [Em7] em chưa một giây
Thấy vui trong [Dm7] lòng chỉ [G7] toàn nhận lấy bao [C] nhiêu nỗi buồn
Điều em [F] muốn, anh lại đâu thể cho quá [Em7] nhiều
Cứ [Am] mãi vô tâm như [Dm7] vậy để [Em7] rồi mất [Am] em.
Anh xin [F] lỗi, mong rằng em sẽ không phải [Em7] đau
Khi người sau tốt hơn anh [Dm7] nhiều, em [G7] cần luôn có, anh [C] ta xuất hiện
Còn riêng [F] anh, em đừng nên bận tâm quá [Em7] nhiều
Không [Am] đáng cho em nhớ [Dm7] về, dẫu [Em7] là vài [Am] giây.
([Dm7] Quá vô tâm vì [G7] nghĩ không đâu, em vẫn ở [C] đó bên anh dù [Am] có bao lâu
Đâu ngờ đến [Dm7] lúc em đi, anh [G7] mới hay anh sai [C] rồi.
[F] Trách ai đây ngoài [G] bản thân thôi, để người con [Em] gái anh yêu lạnh [Am] lẽo đơn côi
Để rồi lạc [Dm7] mất yêu thương, cơn đau vương ngập [E7] lối.)