1. Anh đi [Am] rồi, nắng tắt giữa chừng [Dm] xuân
Em ở [Em] lại nhớ [Am] đừng buồn em [F] nhé
Con còn [G] nhỏ em cũng còn rất [Dm] trẻ
Người đàn bà bé nhỏ của [E7] anh
Anh đi [Am] rồi, đời vẫn mãi tươi [Dm] xanh
Em ở [Em] lại chớ [Am] đừng rơi nước [F] mắt
Dẫu biết [G] rằng tim em còn đau [Am] thắt
Mạnh mẽ lên [E7] em đi tiếp chặng đường [Am] dài
ĐK1:
Anh đi [C] rồi, đâu còn thấy ban [Am] mai
Mỗi chuyến này [Dm] thôi không như lần đi [Am] trước
Chẳng hẹn ngày [G] về mà chân anh phải [F] bước
Xa xôi [G] rồi tình mãi mãi chia [E7] đôi
Anh đi [C] rồi, vẫn đọng mãi trên [Am] môi
Thơm tóc ngày [Dm] xưa thủa nào mình quen [Am] biết
Ái ân mặn [G] nồng tình ta còn da [F] diết
Bao năm [G] rồi ân [E7] tình chẳng nhạt [Am] phai
2. Anh đi [Am] rồi, cuộc sống lắm chông [Dm] gai
Em sẽ [Em] phải chỉ [Am] một mình mình bươn [F] chải
Anh chẳng [G] còn giúp gì cho em [Dm] được
Chỉ ngàn lần xin lỗi mà [E7] thôi.
Anh đi [Am] rồi, đời sống cũng sẽ [Dm] quen
Nỗi buồn [Em] sẽ vơi [Am] dần theo năm [F] tháng
Con chúng [G] mình mai đây sẽ khôn [Am] lớn
Ở chốn xa [E7] xôi anh sẽ vơi ngậm [Am] ngùi.
ĐK2:
Anh đi [C] rồi, ân tình vẫn mang [Am] theo
Thương xót tình [Dm] em người đàn bà tảo [Am] tần
Đã cùng [G] anh vượt biển đời giông [F] bão
Ớ hơ [E7] hơ
Anh đi [C] rồi, em buồn lắm phải [Am] không
Nếu có gặp [Dm] ai người yêu em chân [Am] thật
Đừng ngại [G] ngùng còn chi mà để [F] mất
Cảm ơn [E7] ai đưa em cập bến [Am] đời
Anh phải [C] đi, đừng khóc nữa em [Am] ơi
Dẫn đàn [Dm] con vượt qua ngàn sóng [Am] gió
Vĩnh biệt [F] nhé người bạn đời bé [E7] nhỏ
Nắng tắt [G] rồi nên [E7] anh phải đi [Am] thôi.