1. [Am] Ai rồi cũng có [G] khi trở thành [D] người cô đơn
Trở [Dm7] về một mình giữa bóng [G] đêm, nơi căn [E7] phòng
Là [Am] do người hay là [G] do mình thôi?
Câu trả [D] lời chẳng muốn nghe
Cả [Dm7] bầu trời bỗng vỡ đôi sau hai tiếng “chia [E7] tay”
T-ĐK:
Khoảng [F] cách hai ta thật [G] ra
Vừa bằng khoảng [Em] trống giữa những những ngón [A7] tay, và:
Sau tất [Dm7] cả, chỉ [G] để em đi thật [E7] xa.
ĐK:
Hóa ra yêu một [F] người chẳng hề có đúng [G] sai
Dẫu biết rằng đau [E7] đớn một mình cũng có [Am] ai
Ở [Dm7] bên và chỉ lắng [G7] nghe những rung động [C] trái tim? [C7]
Hóa ra là nụ [F] cười chỉ để lấp hết [G] đi
Những giọt nước [Em] mắt thấm ướt trên khóe [Am] mi
“Tạm biệt [Dm7] anh, em phải [Em] đi!”
Đã [Am] khiến tim anh chết lặng.
2. [Am] Ai rồi cũng tổn [G] thương, trở thành [D] người cô đơn
Có đôi [Dm7] lần chỉ vì đã [G] quá yêu ai hết [E7] lòng!
Rồi [Am] khi ngừng mưa, lệ [G] chưa ngừng tuôn,
Anh phải [D] tự dặn lòng đến bao giờ
Để [Dm7] lại một trời tiếc [G] nhớ sau hai tiếng “chia [E7] tay“
* Phải [F] bao lâu anh mới [Em] quên được em, thật [Dm] nhẹ nhàng?
Phải [F] quên nụ hôn lúc anh còn em, một lần gặp [E7] gỡ là nhớ thương [A7] nhau một đời
Giờ [Dm] biết duyên không thành, cớ sao vẫn chờ?
[E7] Cho tim không ngừng nhớ.