1. Người chớ hờn [Dm] trách, vì lời yêu đã [G] không thành
Tình [Gm] em vì đâu nhạt phai, để anh ngồi ôm lạnh giá những [Dm] đêm dài
Lòng đã rạn [Dm] vỡ, còn gì để anh phải [G] mong chờ
Người đâu [Gm] biết anh vẫn nhung nhớ nhưng phải làm sao xóa hết ưu [A7] phiền.
2. Hãy để anh được [Dm] yêu, được bình an sống [G] riêng mình
Mộng [Gm] mơ giờ xa về đâu vầng trăng ngày xưa cũng đã [Dm] giăng sầu
Dù mình có còn [Dm] nhau,hỏi ngày sau có [G] lâu dài
Còn yêu [Gm] cớ sao phải xa cách, nhưng cũng không thể ở bên đời [A7] nhau.
ĐK:
Trái tim [Dm] anh chồng chất niềm [F] đau bao ngày
[Gm] Đêm từng đêm muộn phiền [Dm] đang đong đầy.
Đành lòng [Bb] sao em ra đi, vì [F] đã không còn yêu [A7] nữa.
Những giấc [Dm] mơ ngàn kiếp phù [F] du trong đời
[Gm] Anh về đâu để được [Dm] vui bên người
Đành lòng [Bb] thôi tim ta ơi, hãy cố [A7] quên những đắm say một [Dm] thời.
* Dẫu vẫn biết sẽ mãi [C] mãi yêu nhau
Dẫu vẫn biết sẽ chẳng [Dm] nguôi bao thương đau
Xóa nước mắt để bước [C] chân ra đi
[Bb] Để đam mê, [A7] được thức giấc.