1. Thôi là hết anh đi đường [C] anh
Tình duyên mình chỉ bấy nhiêu [G7] thôi
Còn mong gì hình bóng xa [Am7] xôi.
Nhắc làm gì chuyện năm [G7] xưa
Cho tim thêm ngẩn [G7] ngơ.
2. Thôi là hết em đi đường [C] em
Từ đây sầu câm nát tim [G7] côi
Vì sao trời đành bắt duyên [Am7] em
Lỡ làng cùng người em [G7] thương
Lỡ làng cùng người em [C] yêu.
ĐK: Từ đây anh [Em] xin người [Am] yêu [F]
Đừng oán trách hay giận [C] hờn gì nhau
Nếu trước chúng [F] ta đừng quen [Am7]
Thì thương nhớ không về [Dm] trong đêm nay.
Nhiều đêm chăn [G] gối bên [C] người không quen [Em] biết
Trong [F] tim em cảm [G] thấy như cô [C] đơn
Tại em không nói hay [Am7] tại anh không biết
Mà [D] tình ta tan vỡ theo thời [G] gian.
3. Thôi là hết chia ly từ [C] đây
Người phương trời kẻ sống bơ [G7] vơ
Nhiều đêm buồn về chiếm tâm [Am7] tư
Nghe lòng mình còn thương [G7] ai
Nghe lòng mình còn yêu [C] ai.