1. Lại một người nữa ra [Em] đi lại một người nhắm đôi [G] mi
Đoàn người lặng lẽ suy [Em] tư một vài người ngoái trông [D] xem quan tài cuối nhà [C] thờ
Một đời người chóng qua [Em] thay nhiều chuyện cười nói đâu [G] đây
Mà giờ nhắm mắt xuôi [Em] tay nào thể lường trước hôm [D] nay, có ai trách số [C] phận.
ĐK:
Đâu ai đang yên trông [Em] mong xa nhân gian nay mai
Nhưng khi đã [G] qua hết những ngày để sống
Tiếc nuối cũng [Bm] thế gửi người về với đất
Thôi xin cúi [D] đầu tạm biệt người vừa đi.
Ngày xưa khi ta sinh [Em] ra chào đời bằng tiếng khóc
Vây quanh đón [G] ta là nụ cười niềm vui
Có lẽ nên sống [Bm] sao khi trở về với đất
Người ta khóc còn [D] ta mỉm cười.
Người ta khóc còn [C] ta mỉm cười.
Người ta khóc còn [D] ta mỉm cười.
2. Rồi ngày nào đó ta [Em] đi, và chẳng thể kéo theo [G] chi
Bỏ lại đời với đam [Em] mê, rồi một mình bước quay [D] về bên kia thế [C] giới
Nhìn lại mình bấy lâu [Em] nay, làm nhiều điều ngẫm ra [G] không hay
Liệu ngày nhắm mắt xuôi [Em] tay, kịp để nói hết với [D] ai rằng xin tha [C] thứ.
* Lòng ta thảnh [C] thơi, đi qua kiếp [D] người, chẳng vướng nợ đời
[C] Đau buồn chi người ơi ngày ta thoát [E] ly vì từ [Am] bụi đất trở về bụi [C] đất.