1. [F] Nếu tự nhìn [C] lại quãng thời gian [Dm] qua
Đã có [Bb] lúc nước mắt anh nuốt [C] ngược vào [Bb] trong cay [C] đắng
Tự mình [F] trách vì [C] không trói được tiếng [Dm] yêu
Vì anh [Gm] muốn quan tâm em bằng [C] tất cả những yêu [Am] thương bao năm anh có [Dm] được
Mà sao [Gm] mắt môi em vẫn [A7] chưa khi nào bằng [Dm] lòng.
ĐK:
Giờ thì anh đã can [Dm] đảm để rời [Am] xa em rồi
Đừng [Bb] khóc nhé em người [F] ơi
Dù rằng đường mình chung [Dm] đôi anh từng [Am] ngỡ sẽ dài
[Bb] Người ta yêu nào đâu [Gm] cứ phải bên nhau đến [C] cùng.
Giờ thì anh đã [Dm] can đảm để nhìn [Am] em mỉm cười
Và [Bb] cám ơn em ngày [F] qua
Dù điều này làm [Dm] anh đau hơn cả [Am] tới thiên đường
[Bb] Hu hu wo [C] hu hu wo [F] hooo
2. [F] Sẽ còn mình [C] anh với nỗi bất [Dm] an
Sẽ chẳng [Bb] biết phải khóc hay [C] cười những [Bb] khi nhớ [C] em
Rồi lo [Dm] lắng, ổn [Am] không nếu em thiếu [Dm] anh
Ngủ ngoan [Gm] nhé em thân yêu của [C] anh, đừng bắt màn [Am] đêm len vào đôi mắt [Dm] tròn
Vào buổi [Gm] sáng hôm sau, bình [A7] yên như chưa yêu [Dm] nhau.