Từ khi nhỏ [Am] dại khi con hay khóc la [D] hoài
Được cha dỗ [F] dành để con tròn giấc no [C] say
Đêm ngày bôn [G] ba bao nhiêu nhọc nhằn nắng [Em] mưa
Không ngờ cuối [D] đời lâm [F] vào thân [Em] phận cha [Am] rơi.
Ngày con trưởng [Am] thành cha mong an hưởng tuổi [D] già
Mà con phũ [F] phàng làm cha lạc kiếp cha [C] rơi
Con dường như [G] quên công cha như núi Thái [Em] Sơn
Nghĩa mẹ như [D] nước trong [F] nguồn [Em] chảy [Am] ra.
Và rồi [D] con đành mang bao lỗi [Am] lầm
Để mặc [D] cha cô đơn ngày tháng cuối [Am] đời
Giàu sang mà [G] không hiểu tình người cũng chẳng ai [Em] khen
Tình con không [D] bằng người dưng cho thiên hạ cười [Am] chê.
Thời gian [D] trôi lòng con như tỉnh [Am] lại
Nhìn nhận [D] ra bao sai lầm của con [Am] rồi
Nước mắt chảy [G] xuôi chớ bao giờ chảy ngược ai [Em] ơi
Tình cha rơi [D] này, bao khoan dung, không thua ruột thịt [Am] kia
Trở về [D] nơi xóm [Em] nghèo bao la nghĩa [Am] tình.
* Về cạnh [D] nhau tháng [Em] ngày yên vui suốt [Am] đời.