Dẫu cơn [Em] mưa đã tạnh lâu [C] lắm
Vết thương [D] xưa vẫn chưa thể [G] lành
Vẫn chưa [Am] quên những ngày bên [D] anh
Thế nên trong lòng em vẫn [Bm] lạnh.
Phố đông [Em] có một người cô [C] đơn
Vẫn sớm [D] hôm chông chênh đi [G] về
Lúc em [Am] đau em buồn ai [D] thấu
Em tự [Bm] lau nước mắt cho [Em] mình.
1. Em đã [Em] quên đi bản thân [D] mình
Là cành [Bm] hoa mong manh ngọc [Em] ngà
Kể từ khi [C] anh bước ra [D] đi không quay [G] về.
Gồng mình [Am] em cứ phải mạnh [D] mẽ
Không biết [C] cố gắng đến bao [G] giờ
Sự tự [Am] do sao luôn đi cùng nỗi bơ [B7] vơ.
2. Mây đã [Em] tan, mưa đã tạnh [D] rồi
Mà vì [Bm] sao em không thể [Em] cười
Chẳng thể [C] vui như lúc có [D] anh trong cuộc [G] đời.
Nhiều lần [Am] tim cũng muốn lên [D] tiếng
Nhưng phút [C] cuối bỗng chóc im [G] lặng
Là vì [Am] em chắc cũng đã [Bm] quen một mình [Em] em.
ĐK:
Dẫu cơn [Em] mưa đã tạnh lâu [C] lắm
Vết thương [D] xưa vẫn chưa thể [G] lành
Vẫn chưa [Am] quên những ngày bên [D] anh
Thế nên trong lòng em vẫn [Bm] lạnh.
Phố đông [Em] có một người cô [C] đơn
Vẫn sớm [D] hôm chông chênh đi [G] về
Lúc em [Am] đau em buồn ai [D] thấu
Em tự [Bm] lau nước mắt cho [Em] mình.