1. Chiều chậm [Am] buông chút nắng còn vương vấn.
Rừng cây [Am] xanh còn [A7] đọng chút nắng [Dm] vàng.
Nhìn hoàng [Dm] hôn lưng đồi đẹp ngỡ [Am] ngàng.
Ta dạo [F] bước nơi khung trời thơ [Dm] mộng.
Tiếng suối [Dm] chảy như ru như lời [Am] hát.
Nghe êm [C] đềm trầm bổng chốn thiên [Dm] thai.
Tiếng chim [Am] hót rủ nhau về tổ [C] ấm.
Âm thanh rừng [Em] chiều lưu [E7] luyến khách lãng [Am] du.
Chorus :
Dòng thời [C] gian êm đềm theo năm [C] tháng.
Rừng cây [E7] xanh biết có tự bao [Am] giờ.
Có ai đếm [Am] được bao mùa cây thay [C] lá.
Cây vẫn thầm [E] trao nhựa [E7] sống cho cuộc [Am] đời.
Ta vẫn [A7] đi bên cạnh bao [Dm] người.
Nhưng vẫn [Dm] thấy cô đơn khi chiều [Dm] xuống.
Khi chậm [Am] bước lưng đồi nhìn dòng [C] suối
Nghe suối [Em] reo vọng mãi đến ngàn [Am] sau.
2. Rừng thông [Am] reo làm nao lòng lữ [C] khách.
Lá vàng [C] rơi lặng lẽ một cuộc [Am] đời.
Có ai đếm [Am] được chiều [A7] nay bao nhiêu [Dm] lá.
Xa lìa [Em] cành nơi rừng vắng chiều [Am] Thu.
Tôi lang [Am] thang khi rừng chiều tắt [C] nắng.
Lòng ngập [E7] tràn nhung nhớ những chiều [Am] xưa,
Chiều dần [Am] buông [Dm] lòng cũng dần [C] buông.
Đời còn đọng [E7] lại chút vương vương [Am] tình.
(Chorus : Để kết).