[F] Thấm thoát sắp hết một năm nhiều [Dm] điều phải lo
[Gm] Vài đoạn [C] đường ta đi, nhưng [F] chưa kịp tới
[Bb] Một mình tha [C] phương xứ xa
[Am] Một mình tự [Dm] ta vấp ngã
[Gm] Tự mình gồng [C] gánh trên vai những bộn [F] bề.
T-ĐK:
[Bb] Sài Gòn chật chội [C] đến thế sao?
[Am] Hà Nội dòng xe [Dm] đan vào nhau?
[Gm] Không nơi đâu ấm [C] áp như ở quê [F] mình.
[Bb] Mẹ gọi hỏi “về [C] ăn tết không con?”
Nước [Am] mắt vô thức trào [Dm] dâng
[Gm] Buồn vui kia góp lại nơi đất khách [C] quê người.
ĐK:
Ta có chỗ để [F] thương, ta có nơi để [Dm] về
Nơi không đâu sánh [Gm] bằng ở trong trái [C] tim
Nơi có tiếng mẹ [F] ru, có bóng cha trưa [Dm] hè
Phơi thân trên cánh [Gm] đồng, nuôi con lớn [C] khôn.
Tết nào sánh [Am] bằng ngày tết quê [Dm] hương?
Tết nào hạnh [Gm] phúc bằng cạnh người [C] thương?
Quây quần giao [Am] thừa ấm áp bữa [Dm] cơm gia đình
Giàu nghèo hơn [Gm] thua gác lại
Về [C] thôi, đón tết với mẹ [F] cha.
RAP:
Sài [F] Gòn ngày mong đêm nhớ ở [Dm] nhà mẹ có khỏe không?
3 năm [Gm] rồi không về quê ăn tết bon chen chốn [C] xa con nhặt lấy từng đồng
Nhặt từng nụ [F] cười từ những người xa lạ vài cô [Dm] gái bây giờ đã khuất xa
Chẳng hay [Gm] rằng thời gian làm con chợt nhận ra, con đã [C] quên gia đình là tất cả
Quên mẹ tần [Am] tảo nuôi con khôn lớn năm tháng vô [Dm] tình mẹ đã già hơn
Quên gió Đông [Gm] Bắc về lạnh từng cơn nhớ con ở [C] xa, giấc mẹ chập chờn
Mẹ [Am] lo con trai còn dại, bên [Dm] cạnh chẳng có một ai
Mẹ [Gm] thương con nơi đất khách, lủi thủi [C] bước trên con đường dài
Con sẽ không [F] quên những đêm con đau, ôm con cả [Dm] đêm mà mẹ không dám ngủ
Chiếc áo [Gm] mới mẹ chẳng dám mua, tiền lo cho [C] con mẹ mặc lại đồ cũ
Đôi dép đứt [F] đôi mẹ mang dán lại, tóc vài sợi [Dm] bạc đã rụng trên vai
Chỉ [Gm] cần con được bình an, kiếp này [C] mẹ nguyện chịu khổ mãi
Con sẽ [Am] về, con sẽ về, về để [Dm] ôm bờ vai mẹ
Về để [Gm] thấy mẹ vẫn bên con để những nhớ [C] nhung chẳng còn giằng xé
Về để [Am] nói con yêu mẹ nhiều, nhưng cả [Dm] đời chẳng thể nói ra
Vể để [Gm] hát vang rằng mẹ ơi, đối với [C] con nhà là tất cả
“Vể để [F] hát vang rằng mẹ ơi, đối với con nhà là tất cả.”
T-ĐK:
[Bb] Sài Gòn chật chội [C] đến thế sao?
[Am] Hà Nội dòng xe [Dm] đan vào nhau?
Được bao [Gm] nhiêu trái tim ấm lại khi mình cô [C] đơn? [C#]
Tăng tone [F] -> [F#]
ĐK:
Ta có chỗ để [F#] thương, ta có nơi để [Ebm] về
Nơi không đâu sánh [Abm] bằng ở trong trái [C#] tim
Nơi có tiếng mẹ [F#] ru, có bóng cha trưa [Ebm] hè
Phơi thân trên cánh [Abm] đồng, nuôi con lớn [C#] khôn.
Tết nào sánh [Bbm] bằng ngày tết quê [Ebm] hương?
Tết nào hạnh [Abm] phúc bằng cạnh người [C#] thương?
Quây quần giao [Bbm] thừa ấm áp bữa [Ebm] cơm gia đình
Giàu nghèo hơn [Abm] thua gác lại
Về [C#] thôi, đón tết với mẹ [F#] cha.
Tết nào sánh [Bbm] bằng ngày tết quê [Ebm] hương?
Tết nào hạnh [Abm] phúc bằng cạnh người [C#] thương?
Quây quần giao [Bbm] thừa ấm áp bữa [Ebm] cơm gia đình
Giàu nghèo hơn [Abm] thua gác lại
Về [C#] thôi
Về với [F#] nhà.