Intro: [Dm][G][Dm]-[C][G][Dm]-[Gm][Am]-[Dm][G][Am][Dm]-[G][A][Dm]
1. Trăng sắp tàn bến [Dm] sông, anh về đi [G] mai lễ [Dm] tơ hồng.
Mộng xưa đành tan [G] vỡ, tình thôi quên hết là [Dm] xong.
Phận người ta gấm [Am] hoa, gả về anh chắc thương anh [C] nhiều.
[Am] Còn Lan đời chân [C] chất làm [Am] sao chăm sóc [Bb] bằng ai [G][A7]
2. Thôi dẫu tình đắng [Dm] cay, mong Điệp mai [G] vui bước [Dm] bên người.
Đặng quên lời hôn [G] ước, trầu cau sang lối người [Dm] ta!
Cuộc tình sao trái [Am] ngang, bởi vì đâu bướm hoa [C] đôi đàng?
[Am] Tình xưa đành quên [C] lãng, đời [Am] Lan mãi trong [Dm] quạnh sầu![G][Am][Dm]
ĐK: [D] Trách, biết [Em] trách ai [F#m] đây? Gió [G] nào làm ra bão [F#m] tố
Chỉ [Bm] hồng ai [D] cắt làm [G] đôi, duyên phận mình [Bm] như cánh [G] bèo trôi.
Gió [Em] đưa, đẩy [Am] đưa hoa [C] trời cho con [Am] thuyền lạc bến người [Bb] ơi!
[D] Hết khoác [Em] áo vu [F#m] quy, hết [G] rồi từng câu hẹn [F#m] ước.
Pháo [Bm] hồng đưa [D] tiễn người [G] đi, đau quặng lòng [Bm] giây phút từ [G] ly.
Ngày [Em] anh tơ [Am] hồng bên [C] ai, ngày [Am] Lan xa rồi tương [C] lai,
thiền [Am] môn gửi thân quên [Dm] cuộc tình [G][Am][Dm]-[G][Dm]
3. Thôi cũng đành lỡ [Dm] duyên cho người ta [G] chung bến [Dm] chung thuyền.
Phận duyên mình thôi [G] hết, (ơ) từng đêm Lan khóc mình [Dm] ên.
Cuộc tình sao lá [Am] lay để đời Lan mãi trong u [C] hoài.
[Am] Ngày đêm tìm quên [C] lãng, vùi [Am] trong tiếng kinh bên [Dm] Phật đài [G][Am][Dm]
* Dây [Dm] chuông Lan cắt chia [G] rời, nghe như đau xé tim [Dm] rồi.
[G] Nhìn ai dần xa [Dm] lối, cõi [G] lòng tan nát người [Dm] ơi!
Đành [Am] thôi duyên tình phân [C] ly, lệ [Am] tuôn đôi dòng hoen [G] mi.
Thì Điệp [Am] ơi [A7] kiếp sau xin [Dm] trọn tình.