1. [Dm] Chính viên [Gm] đá bọn thợ loại [Dm] ra đã trở [F] nên viên đá góc [Bb] tường.
Đó [Dm] là việc Chúa làm [F] ra, thật lạ [Dm] lùng trước mắt chúng [A7] ta.
[Dm] Ôi quyền năng cao [F] cả, ôi [Bb] tình yêu Chúa bao [Gm] la.
[C7] Ôi nhiệm mầu khôn [F] ví chỉ [Am] vì yêu thương người [Dm] thế.
ĐK: Chúng [F] con cất câu ca [Dm] ngợi ôi tình [C7] yêu Chúa thật cao [F] sáng.
Chúng [C7] con tán dương danh [F] Ngài vì ân [Am] ban cứu độ muôn [C] người.
Chúng [Gm6] con cảm tạ không [C] ngơi nguyện danh [C7] Cha khắp nơi ca [F] ngợi.
2. [Dm] Chúa chăm [Gm] sóc làm đẹp vườn [Dm] nho để trổ [F] sinh hoa trái thơm [Bb] lành.
Đâu [Dm] ngờ quân cướp vườn [F] nho đã tạo [Dm] nên đau thương đắng [A7] cay.
[Dm] Chính Con Chúa đến [F] để đem [Bb] lại sự sống cho [Gm] đời.
[C7] Nhưng người đời gian [F] ác Chúa [Am] đành hy sinh chịu [Dm] chết.
3. [Dm] Tâm hồn [Gm] con còn tìm lợi [Dm] danh và tính [F] toan thỏa mãn cho [Bb] mình.
Quên [Dm] tình quên nghĩa đệ [F] huynh, quên đời [Dm] con được Chúa xót [A7] thương.
[Dm] Bao lần con mong [F] mỏi để [Bb] đạt lợi ích riêng [Gm] tư.
[C7] Gây nhiều điều tranh [F] chấp chối [Am] từ tình yêu của [Dm] Chúa.