1. Một buổi chiều [Am] tàn khi hoàng hôn buông [C] xuống
Cảnh vật nên [Em] thơ đón mừng cháu chào [Am] đời
Hoàng hôn như chợt sáng như sáng lòng của [C] ông
Đã từ lâu ước [Dm] mong trông chờ một đứa [E7] cháu.
Bồng cháu nhẹ [Am] nhàng ông nhìn đôi môi [C] đỏ
Má hồng xinh [Em] xinh mắt tròn ánh dịu [Am] hiền
Lòng ông đang già cỗi chợt thấy niềm trẻ [C] trung
Thấy rằng trong trái [Dm] tim tình [E7] ông cháu tuyệt [Am] vời.
ĐK:
Từ [Am] khi nhà có cháu [C] rồi
Như [Am] là có đóa hoa [C] tươi
Tiếng [Am] cười như tiếng chim khuyên hót
Tiếng [Em] khóc như là tiếng sáo [C] vui. [E7]
Mỗi [Am] ngày nhìn cháu vui tươi
Lớn lên theo ngày [C] tháng như chồi non trên [Am] cành
Tâm hồn ông tươi [E7] mát.
Rồi [Am] khi tập tiếng nói [C] đầu
Nghe [Am] lời cháu nói bi [C] bô
Thế [Am] mà ông tưởng như câu hát
Tiếng [E7] cháu ru lòng quá đắm [C] say. [E7]
Bước [Am] đầu dìu cháu trong tay khẽ nâng niu từng [C] bước
Như người đang lo [Em] ngại tình nhân mất lối [Am] về.
2. Từng bước vững [Am] vàng rõ ràng trong câu [C] nói
Cháu vừa khôn [Em] ngoan bước vào chốn học [Am] đường
Lòng ông nghe rộn rã đưa đón là niềm [C] vui
Thấy đời thêm thắm [Dm] tươi cho đời thêm lẽ [E7] sống.
Từng chữ từng [Am] lời mỗi ngày thêm câu [C] mới
Cháu vào tương [Em] lai tuổi già đã gần [Am] tàn
Ngày xưa ông nào nghĩ bóng xế và chiều [C] hôm
Lúc này ông ước [Dm] mong thời [E7] gian sẽ chậm [Am] lại.