[Em] Ta bước theo người, phượng tím cao nguyên
Qua bao con [Bm] dốc, dáng hiền tóc [C] thơm
Đường [B7] vui mà chẳng nhớ tên
Nên thương dốc [D] tím bồng bềnh lối [G] yêu.
Ta trót thương [C] rồi, thương cả cơn [Em] mưa
Ướt chiều Đà [B7] Lạt, ướt vừa vòng [C] tay
Hiên [Em] nhà phượng tím bay [B] bay
Một giọt mưa [B7] nhỏ, cũng say môi [Em] mềm.
Phố [Em] núi, phố núi chiều xa [Am] xưa lung linh sắc tím
Đà Lạt có [C] hay, ta lạc lối [Am] rồi
Ơi con dốc [D] dài, hoàng hôn nghiêng [G] xuống
Sương mù giăng [B7] giăng, nụ hôn ướt với [C] mưa.
Phố [Em] núi, phố núi chiều hôm [Am] nay lạnh lùng sắc tím
Đà Lạt rưng [D] rưng một dấu môi [C] son
Ta bước lang [B7] thang trên con đường [C] cũ
Thương nhớ dâng [B7] tràn lên những dốc [C] mơ
Đà Lạt biết [D] không, tim ta lạc [C] lối
Phượng tím rơi [B7] buồn theo những giọt [Em] mưa.
* Đà Lạt biết [E] không, tim ta lạc [Abm] lối
Lòng ta dạt [B7] trôi, trôi về phía nhớ nhớ vô [E] cùng
Đà Lạt biết [E] không, tim ta lạc [Abm] lối
Lòng ta dạt [B7] trôi trôi về phía nhớ nhớ vô [Em] cùng.