1. Hỡi miền [Dm] Trung ơi mưa cứ [A7] rơi xối xả trắng [Dm] trời
Lòng mẹ tái [Bb] tê, khi đất [C] quê nước lũ tràn [F] về
Bao đớn [G] đau, mất mát não [F] nề
Miền Trung [Dm] ơi! Nhìn làng [Bb] quê, buồn thương đến [A7] thế.
2. Hỡi miền Trung [Dm] ơi bão chưa [A7] tan, nước lũ đã [Dm] về
Còn gì nữa [Bb] đâu khi nước [C] cao hơn cả đỉnh [F] đầu
Nơi mái [G] xiêu, mẹ chỉ biết thỉnh [F] cầu
Xin trời [Dm] cao, thương cho [Bb] người, ở nơi khốn [A7] khó.
ĐK:
Ơi miền [C] Trung, gánh hai đầu đất [Dm] nước
Đây miền [C] quê, nắng nóng thì cháy [F] da
Đây miền [G] quê, oằn mình bao giông [C] bão
Miền Trung [A7] ơi! miền quê thương [Dm] yêu.
Hỡi miền Trung [G] ơi
Cả Việt [F] Nam đang chung một lời [Dm] thề
Thề cùng [G] nhau vì miền quê yêu [C] dấu
Cùng sẻ [A7] chia vì miền Trung thương [Dm] yêu.
* Thề cùng [G] nhau vì miền quê yêu [C] dấu
Cùng sẻ [A7] chia để miền Trung vươn [Dm] lên.