1. [C] Trên đường cái [C] quan, tôi về thăm Hòn [Am] Khói.
Nắng gió bạt ngàn, đồng muối trắng quê [C] hương.
Hạt muối quê [F] tôi kết tinh từ nước [Em] biển.
Nuôi dân quê [Dm] tôi khôn [G7] lớn cả cuộc [C] đời.
2. [C] Nước biển trong [F] ngần biến thành hạt muối [Am] trắng.
Diêm dân quê [E7] tôi đời cay [Am] đắng bần [G] hàn.
Nghèo đến vô [Am] cùng cuộc sống [A7] đời diêm [Dm] dân.
Nhưng vẫn mặn [G7] nồng với hạt muối thủy [C] chung.
Chorus :
Đời lam [C] lũ người phu làm [C] muối.
Nắng khét thịt [F] da, gió quần mưa [Am] bụi.
Chân vẹt [Am] gót, tay chai cào muối [C] biển.
Nón gụ đội [G7] đầu, dép lốp suốt đời [C] Cha.
[C] Gánh muối oằn [Dm] vai, lưng còng đời [Am] Mẹ.
Giữa trưa [Dm] Hè, áo ướt đẩm mồ [C] hôi.
Áo mẹ [Dm] tôi sắc thành dòng muối [Em] trắng.
Như nước [Em] mắt đời [G7] người bên ruộng muối biển [C] trong.
(Để kết)
* Xa quê [Am] nghèo, tôi không thể nào [Dm] quên.
Hạt muối quê [G7] hương từng nuôi tôi khôn [C] lớn.
Có hạt muối [F] nào quê tôi không [Am] mặn.
Mặn thắm tình [G7] người đong đầy bao yêu [C] thương.