1. Chiều em [F] nghe người ta nói vui rằng thấy [A7] tiếc chuyện ta vỡ đôi
Người ta [Dm] nói tình duyên hợp, vỡ tan do [Bb] trời ban
Rời xa [F] anh trời ban đến em, cuộc sống [A7] mới tình yêu đến nhanh
Người ấy [Dm] tốt hơn anh, yêu em hơn [Bb] cả anh
[Gm] Và mọi điều đôi khi thật sự là như [Bb] ý những gì lòng em ước mơ
[C] Nhưng anh ơi chẳng hiểu sao! Em không thể [F] yêu ai nữa
Anh đã tìm [A7] quen người mới chưa?
Em chẳng bận [Dm] tâm, chỉ muốn hỏi thăm
Em [Bbm] chờ ngày anh trăm [C7] năm
Em không thể [F] thương ai nữa
Anh có còn [A7] vương ký ức xưa?
Hay đã vội [Dm] quên, chẳng muốn gọi tên
Em [Bbm] thầm mong niềm hạnh [C] phúc nơi [F] anh!
Lời chia [F] tay anh đã nói ra, người ấy [A7] chấp nhận và thứ tha
Vì anh [Dm] biết tiếp tục, mọi thứ sẽ đi [Bb] thật xa
[Gm] Và mọi điều đôi khi thật sự là như [Bb] ý những gì lòng em ước mơ
[C] Nhưng anh ơi chẳng hiểu sao! Em không thể [F] yêu ai nữa
Anh đã tìm [A7] quen người mới chưa?
Em chẳng bận [Dm] tâm, chỉ muốn hỏi thăm
Em [Bbm] chờ ngày anh trăm [C7] năm
Em không thể [F] thương ai nữa
Anh có còn [A7] vương ký ức xưa?
Hay đã vội [Dm] quên, chẳng muốn gọi tên
Em [Bbm] thầm mong niềm hạnh [C] phúc nơi [F] anh!